Úc Của Tôi Trở Về

Admin

Biên tập: Bột

Thanh xuân hờn giận rất khác khi còn nhỏ đùa với toàn bộ quý khách. Hôm ni ko đùa với cậu, ngày mai lại tóm tay nằm trong tới trường.

Cái gọi là tuổi tác con trẻ ngông cuồng, phiên phiến đều được quý khách lấy chiêu thức “tuổi nhỏ thiếu hiểu biết nhiều chuyện” nhằm lấp liếm, tiếp sau đó còn đẩy mạnh những hành vi kì viên và thể diện cãi láo vô nằm trong thuần thục.

Đến nấc cho đến giờ đây Tô An Hi và Từ Úc vẫn ko thực hiện hòa.

Lần cuộc chiến tranh giá buốt này là gia thế ngang nhau, nếu như nhằm kiểm đếm thời hạn thì dường như đang được kéo dãn cả một mùa Thu Đông.

Ở ngôi trường học tập, cho dù sao nhị người chúng ta cũng cơ hội tầng khó khăn bắt gặp. Nếu tình cờ bắt gặp ở sảnh ngôi trường, cũng chỉ xa thẳm cơ hội liếc đôi mắt khinh thường thông thường nhau, tiếp sau đó từng người từng đàng.

Lúc một đám người nhập đại viện tụ họp vui chơi cùng với nhau, nhị người vẫn một phía “anh thiếu hụt chi phí em” và “ông phía trên không tồn tại tâm trạng”.

Tóm lại, group người đùa kể từ nhỏ đều biết rõ, nếu như nói tới năng lượng tác chiến thì Từ Úc và Tô An Hi chắc chắn là những người dân tài rất tốt.

Nhóm người chúng ta cũng nhập tối ngoài sáng sủa răn dạy nhị người, không mong muốn là hiệu suất cao ko được rộng lớn, càng về sau càng ko xử lý được, khoác nhị người ham muốn làm cái gi thì thực hiện.

Nếu trình bày cho tới chân chủ yếu thực hiện hòa thì cần quy công cho mình ngồi nằm trong các bạn của Tô An Hi là Liêu Chí Bình.

Liêu Chí Bình là học viên gửi cho tới nhập học tập kì nhị của lớp 10, đó cũng là 1 trong những học tập bá, sở hữu điều đó là một học tập bá chuyên nghiệp thị phi, người lại vô cùng White, tương tự đồ dùng sứ vậy.

Bạn chất lượng tốt Phùng Tiểu Dao của Tô An Hi luôn luôn trình bày anh tao vô cùng như thể bao nhiêu vai thiếu hụt phái nam tinh khiết, ko nhiễm những vết bụi trần nhập phim Hồng Kông của những năm 90.

Tô An Hi ko biết Liêu Chí Bình sở hữu như thể thiếu hụt phái nam hay là không, sở hữu điều cô biết Phùng Tiểu Dao âm thầm mến anh tao.

Mà cô và Liêu Chí Bình nằm trong dạng đồng chí học tập thuật, nói theo một cách khác là mới nhất bắt gặp đang được thân mật, chỉ hận thân quen nhau quá muộn.

Thế là khi ấy thân phụ người chúng ta tạo ra trở nên phiên phiên bản văn minh của Ba Kiếm Khách.

Việc này đa phần còn tồn tại một vẹn toàn nhân không giống, thân phụ người chúng ta luôn luôn vững  vàng bên trên thân phụ hạng thứ nhất, khiến cho người không giống ước ao tuy nhiên ghen tị ghen tị.

Về sau, Từ Úc nghe được tin yêu thân mật đàng nhảy rời khỏi một hero Trình Giảo Kim (1) có tên Liêu Chí Bình, bởi vậy đùng một cái anh sở hữu chút xúc cảm nguy hại.

(1) Trình Giảo Kim (589-665) tự động Tri Tiết, là 1 trong những công thần khai quốc trong phòng Đường. Trình Giảo Kim là bạn tri kỷ của Tần Thúc Báo kể từ thuở nhỏ. Khi rời khỏi trận ông dùng rìu thực hiện tranh bị. Khi tiến công nhau, 3 búa đầu thì cực mạnh tuy nhiên cho tới búa loại 4 thì ko được vì vậy nữa. Ông nhập cuộc khởi nghĩa ở Ngõa Cương và thực hiện vua ở cơ 3 năm. Khi Lý Mật lên thực hiện vua một thời hạn thì ông ko phục nên cùng theo với Tần Thúc Báo, La Thành lịch sự Lạc Dương nằm trong Vương Thế Sung và Đan Hùng Tín (vốn là tướng mạo cũ Ngõa Cương đang được vứt đi trước đó). Từ Mậu Công sau khoản thời gian sản phẩm Đường đã xay dạng lịch sự Lạc Dương chiêu sản phẩm 3 người, Giảo Kim và Thúc Báo theo dõi về còn La Thành thì đang được dịch nên ko lên đường được cùng bất đắc dĩ cần sản phẩm Vương Thế Sung. Ông theo dõi Lý Thế Dân tiến công dẹp những phản vương vãi không giống. Khi về triều được phong thực hiện chức Tổng binh.

Ngày cơ Từ Úc đang được đùa nhập sảnh bóng rổ, một vừa hai phải xoay người đang được thấy Tô An Hi lên đường và một phái nam sinh White nõn, không dừng lại ở đó còn cười cợt trình bày cùng nhau như lũ ngốc. Cơn tức phẫn uất nhập anh đột ngột phin cho tới tận cổ.

Anh ko hề nghĩ về ngợi tuy nhiên ném trái ngược bóng rổ qua quýt.

Liêu Chí Bình bất thình lình bị bóng rổ ném chảy huyết mũi, bị dọa nạt cho tới nấc ngất xỉu bên trên điểm.

Từ Úc ném bóng chỉ tự do thoải mái tức thời, ko ngờ lại ném người tao cho tới chảy huyết không ngừng nghỉ. Sau cơ thấy Tô An Hi quắc đôi mắt lườm bản thân thì ánh nhìn đắc ý của anh ý nhập nháy đôi mắt lại phát triển thành ko biết cần làm thế nào.

Lần này thiệt quá xứng đáng, canh chừng Tô An Hi cũng khá tức phẫn uất.

Từ Úc giành giật thủ thời hạn chạy cho tới, ko trình bày nhị điều đang được cõng Liêu Chí Bình cho tới chống hắn tế. Sau khi đánh giá, mũi Liêu Chí Bình bị thương dẫn cho tới việc những mao quản bị vỡ.

Nhìn thì khiến cho người không giống hãi hãi, tuy nhiên thiệt rời khỏi không tồn tại yếu tố gì rộng lớn.

Tô An Hi đứng với Từ Úc phía bên ngoài chống hắn tế, nhị người nhìn học viên cho tới học viên lên đường tuy nhiên không có ai thủ thỉ.

Nửa ngày sau, Từ Úc mới nhất hé miệng: “Hôm ni coi như anh sai, anh tiếp tục phụ trách.”

Tô An Hi cười cợt lạnh: “Anh luôn luôn tự động cho bản thân là đích. Trái khu đất này sẽ không cần chỉ xoay xung quanh 1 mình anh.”

“Em còn ko biết xấu xa hổ tuy nhiên trình bày anh.” Nửa năm ko tranh cãi, Từ Úc vô cùng hăng hái: “Em nhận định rằng em là Đấng cứu vãn thế, luôn luôn cười cợt trình bày với toàn bộ từng người?”

“Em nằm trong quý khách là chia sẻ tiếp thu kiến thức. Không như thể anh, anh là chia sẻ tình thương, nhất là với hoa khôi giảng đàng đích không?”

Tô An Hi hành vi kì lạ: “Cũng đích, hoa khôi người tao thủ thỉ ê ê a a, phái nam sinh bao nhiêu anh đều mến đi?”

“Cái gì tuy nhiên hoa khôi giảng đàng ê ê a a…”

“Giả vờ vĩnh, anh cứ kế tiếp vờ vịt thất lạc trí lưu giữ đi…”

Từ Úc một vừa hai phải nghe hoàn thành, đùng một cái ko phẫn uất được nữa. Lúc trước phẫn uất nhau lâu như vậy ko phân tích được vì thế ai, té ra là vị hoa khôi giảng đàng sao?

Có điều anh rất rất buồn chán, anh và hoa khôi giảng đàng không tồn tại gì mà!

“Thật rời khỏi anh và…”

Từ Úc đang được sẵn sàng lý giải, Phùng Tiểu Dao đang được gọi Tô An Hi tiến bộ nhập.

Liêu Chí Bình tỉnh lại bên trên chóng dịch, nhìn nhị người đứng ở bên cạnh chóng thì cho rằng tôi đã bị tiêu diệt rồi.

“Tôi ko cần trời cao đánh đố kị bản lĩnh, hồng nhan phận hầm hiu đang được lên thiên đàng cơ chứ?”

Phùng Tiểu Dao tát anh tao một chiếc, vòng đôi mắt còn hồng lườm Liêu Chí Bình: “Tai họa khắc ghi ngàn năm, dù cho có bị tiêu diệt cậu cũng tiếp tục xuống địa ngục.”

Liêu Chí Bình suýt xoa vì như thế loại mũi nhức, vẫn nhíu mi cười cợt ha ha, hỏi: “Phùng Tiểu Dao, sao đôi mắt cậu đỏ rực như con cái thỏ vậy.”

Một tay Tô An Hi tóm bẫy vai Phùng Tiểu Dao, liếc xéo Liêu Chí Bình một cái: “Này, ko sai biệt lắm đâu!”

“Tô An Hi, tôi lại thực hiện tội gì mà với cậu hả?” Liêu Chí Bình liếc Tô An Hi một chiếc.

Từ Úc đứng ở cửa ngõ thấy rõ ràng một mùng này thì ngay tắp lự hiểu rời khỏi, nhị người cơ phù hợp lại mới nhất là 1 trong những đôi?

Anh tiếp cận, cúi đầu nhìn Liêu Chí Bình bên trên chóng, trở nên khẩn van lơn lỗi: “Ngại quá, một vừa hai phải rồi lỡ tay nên ném bóng nhập đầu cậu.”

Liêu Chí Bình nhìn bức tường chắn cao đứng ở bên cạnh chóng bản thân này, nhìn nhìn một ít, tiểu đồng của anh ý tao tự nhiên giãn nở ra, chỉ nhập Từ Úc rồi hỏi: “Anh là Từ Úc của lớp 11-8?”

“Đúng vậy.” Từ Úc gật đầu nhẹ nhõm.

“Ai, xin chào anh xin chào anh.” Liêu Chí Bình ngồi dậy, nhị tay tóm lấy tay Từ Úc rời khỏi mức độ nhấp lên xuống lắc: “Về sau van lơn chiếu cố nhiều hơn thế nữa.”

“Được!” Từ Úc tự răn bản thân đuối lý nên đồng ý rất rất tự do thoải mái.

Tô An Hi nhìn cảnh tượng thu hấp thụ môn đệ này thì dở óc dở cười cợt, trí tuệ bị đập hư đốn luôn luôn rồi sao?

Mãi cho tới về sau, Liêu Chí Bình mới nhất lý giải với Tô An Hi: “Từ Úc đó! Nhất Trung – Du Giang không có ai dám đắc tội, vừa khít trai một vừa hai phải tàn khốc, sở hữu anh ấy phủ quanh thì cuộc sống đời thường cung cấp thân phụ tiếp tục bình thường an an.”

Lúc ấy Tô An Hi một vừa hai phải viết lách bài xích ganh đua một vừa hai phải cười cợt lạnh: “Người tao học tập lớp 11, cậu học tập lớp 10, trí tuệ cậu có lẽ rằng bị đập hư đốn thiệt rồi.”

Sau tiết tự động học tập ban đêm hôm cơ, Tô An Hi ngồi xe pháo buýt thì “ngẫu nhiên bắt gặp được” Từ Úc. Trước cơ xe đạp điện của cô ấy lâu ko lên đường nên bị hư đốn, vẫn ko thâu tóm về. Vì vậy cô tới trường vị xe pháo buýt, bao nhiêu người Từ Úc và Hoắc Nham Tông thông thường vẫn lên đường xe đạp điện, ko ngờ thời điểm ngày hôm nay anh thế và lại ko lên đường xe pháo.

Giữa nhị người là bao nhiêu nữ giới sinh tiếng ồn ào, chúng ta cười cợt mỉm cười trình bày trình bày, còn nhỏ tiếng nói âm thầm, thông thường xuyên nhìn lén Từ Úc.

Tô An Hi lườm nguýt nhập mùng tối, xe pháo đang được cho tới rồi.

Cô liếc nhìn bao nhiêu nữ giới sinh ko vội vàng lên xe pháo ở bên cạnh Từ Úc, tiếp sau đó sải bước đi lâu năm lên xe pháo, ngồi ở địa điểm loại nhị kể từ bên dưới lên ở bên cạnh hành lang cửa số.

Ha, còn bị người tao chấm mút ở bên cạnh cửa ngõ xe pháo nữa!

Cuối nằm trong Từ Úc cũng lên xe pháo, anh trải qua ghế ngồi của Tô An Hi thì nhìn cô một chiếc, thành phẩm người tao mặt mày ko biểu cảm xoay đầu nhìn ra phía bên ngoài hành lang cửa số.

Xe chính thức chạy nhập mùng tối u ám và đen tối, nhị mặt mày đàng là sản phẩm cây xấu xa hổ, đèn đàng mù mờ khiến cho người tao mệt rũ rời.

Lúc cơ Du Giang không như thời điểm hiện tại, xuyên đêm đèn đuốc sáng sủa trưng, lan rời khỏi độ sáng lung linh.

Lúc ấy nước ngoài trừ đàng rộng lớn, những điểm không giống đều quạnh quẽ, ko chút độ sáng.

Xe buýt ko lên đường trực tiếp cho tới điểm đích như xe pháo xe taxi, vốn liếng rất có thể ngồi trực tiếp một tầm là cho tới, tuy nhiên lại thay đổi lịch sự cảnh giới 18 té rẽ những tầm.

Chưa cho tới một lúc, Tô An Hi đang được ngủ thất lạc.

Đây là thói thân quen kể từ nhỏ cho tới rộng lớn của cô ấy, một vừa hai phải lên xe pháo đang được ngủ.

Ngủ ngủ một lúc, đùng một cái lại bị bàn tay vĩ đại kể từ hâu phương kéo đuôi tóc cho tới tỉnh. Cô ngồi dậy, xoa xoa cổ rồi xoay người trừng đôi mắt thiếu hụt niên ở hâu phương.

Thông báo cho tới bến vang lên, Tô An Hi vực dậy xoa cổ, một vừa hai phải lên đường còn một vừa hai phải xoa xoa cả đầu theo dõi phiên bản năng.

Kỳ kỳ lạ là điểm cơ vậy và lại ko nhức.

Xe phanh vội vàng, Tô An Hi té người rời khỏi phía đằng trước thì được một lực rộng lớn kéo về bên. Cô tinh nghịch đôi mắt liếc thấy bàn tay tóm bên trên vai bản thân cơ, lòng bàn tay hồng hồng, tương tự vết tích bị vật gì đè lên trên.

Kết phù hợp với việc bản thân không trở nên hiện tượng đau đầu, cô nàng nhỏ mưu trí thiếu tín nhiệm xoay người, ngửng đầu nhìn Từ Úc rồi hỏi: “Tay anh bị sao vậy?”

Từ Úc nhún vai như không tồn tại gì, đẩy Tô An Hi rời khỏi phía trước: “Xuống xe pháo.”

Cửa xe pháo đóng góp lại rồi lái lên đường kể từ hâu phương chúng ta. Tô An Hi di động cầm tay áo ở bên phải của Từ Úc lên, nương theo dõi ánh đèn sáng nhòa nhạt nhẽo rồi ngửng đầu đối đôi mắt với hai con mắt đen sì của anh ý. Lòng bàn tay màu sắc hồng cơ vẫn ko tan lên đường.

Trong lòng cô nắm rõ, vẫn ham muốn căn vặn cho tới cùng: “Em đè lên?”

“Ngủ như heo ấy, anh ham muốn động đậy tuy nhiên ko được!” Từ Úc nhằm khoác Tô An Hi tóm ống tay áo bản thân, giọng điệu đem vẻ ân oán trách móc.

Tô An Hi nghe hoàn thành, lại hiểu rõ thói ngủ của phiên bản thân mật sở hữu chút ko thật thà nên ngữ khí hòa ngừng lên đường thật nhiều, ko hề giá buốt băng rắn rỏi hoặc châm chọc trào phúng nữa.

“Ngại quá!”

“Bỏ lên đường, hòa nhau.” Từ Úc kéo ống tay áo của tôi xuống, xoay người trở về phía đại viện, một vừa hai phải lên đường một vừa hai phải nói: “Bệnh một vừa hai phải lên xe pháo đang được ngủ của em cần sửa chút lên đường.”

Tô An Hi nhìn theo dõi bóng sống lưng phóng khoáng của thiếu hụt niên, biết anh trình bày hòa nhau là ý gì thì cười cợt một giờ đồng hồ rồi theo dõi.

“Sao ko lên đường xe pháo đạp?” Âm thanh nhập trẻo của thiếu hụt nữ giới vang lên nhập mùng tối.

“Hỏng rồi.” Tinh thần thiếu hụt niên phấn chấn, tiếng nói đem tia lơ là nhác tuy nhiên tùy ý.

Âm thanh của thiếu hụt phái nam và thiếu hụt nữ giới ngày càng xa thẳm dần dần.

“Về sau chớ lấy bóng ném người không giống, cho dù sao cũng thuộc nhóm bóng của ngôi trường, anh sở hữu thất lạc mặt mày ko hả.”

“Ngộ thương, hiểu không?”

“Từ Úc, anh ngụy biện như vậy sở hữu phấn chấn không?”

“Tô An Hi.”

“Làm sao?”

“Làm hòa đi!”

“Được thôi!”

“Vậy em thủ thỉ em và group trưởng group bóng rổ ĐH Du anh nghe một ít.”

“Nếu ko anh thủ thỉ của anh ý và hoa khôi giảng đàng trước lên đường.”

“…”

Cảnh trước cơ bên trên xe pháo buýt.

Từ Úc ngồi ở sản phẩm sau cuối, nhìn tóc đuôi ngựa của Tô An Hi đung đem phía đằng trước, đung mang đến nấc lòng anh cũng loàn. Ánh đôi mắt khi anh một vừa hai phải lên xe pháo này đó là thế nào?

Xe tự nhiên phanh vội vàng, Từ Úc đừng chậm tay lẹ đôi mắt tóm lấy quai cặp sách của Tô An Hi, tiếp sau đó nhìn coi người phía đằng trước, vẫn còn đấy ngon giấc cơ đấy?

Mắt thấy đầu Tô An Hi chuẩn bị va nhập cửa ngõ kính xe pháo, anh giành giật thủ thời hạn đem tay cần rời khỏi ngăn ở thân mật. Sợi tóc mềm mịn và mượt mà đem mùi thơm nhàn rỗi nhạt nhẽo của cô nàng nhỏ cọ cọ nhập lòng bàn tay anh, tương tự chó nhỏ dụi dụi vậy.

Từ Úc âm thầm cong môi, tay vốn liếng đau đớn tuy nhiên tim lại nhão nhoẹt.